“Dưới hàng cây anh ngước nhìn về phía em. Nhớ da diết tháng năm vụng dại đã qua”
Giai điệu bài hát “Mùa hạ cuối cùng” lại vang lên dìu dặt. Tháng tư, mùa về trong cơn gió nóng bức trưa hè, mùa về trong những cánh phượng bắt đầu nở đỏ rực. Tháng tư, mùa về trong tiếng giảng bài dặn dò kĩ lưỡng của thầy cô, trong tiếng bút sột soạt viết vội, trong những đêm vùi đầu vào từng trang sách, trong những đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi và căng thẳng, trong những trang lưu bút thân thương , trong những tiếng cười vang hồn nhiên như nắng.
Tôi vẫn nhớ những ngày tháng ấy cuối thời cấp ba. Chúng tôi ai cũng cố gắng hết sức để đậu được vào ngôi trường mình mong ước. Những ngày dùi mài kinh sử dài dằng dặc khiến không ít lần làm chúng tôi ngủ gục trên bàn, để rồi sáng tỉnh dậy hốt hoảng lật đật ôm cặp đi học mà lòng thì bứt rứt không yên vừa sợ cô gọi lên trả bài, vừa trách mình sao lại ngủ gục như thế. Vừa vội đi vừa đưa tay xoa xoa phần cổ mỏi nhừ.
Những ngày phải đi học liên tục, hết trên trường rồi đến phụ đạo, học thêm, luyện thi. Bài vở chồng chất, mắt đứa nào cũng đen như gấu trúc, lúc nào cũng có vẻ như sắp nổ tung ra. Những làn da xinh xắn như hồi mới vào lớp mười của các cô nàng cùng lớp cũng đã không còn như trước, hậu quả của thức khuya, stress, cà phê, là hàng loạt những đốm mụn nổi lên. Tôi nhìn mà xót vô cùng. Chỉ biết nói đùa rằng: ”Các bà nổi mụn như thế mới xinh, mới chứng minh được là mặt các bà không quá dày“. Mỗi lần tôi chọc như thế, là sau đó sẽ có một màn vở bay tá lả, la hét ầm ầm.
Lúc ấy tôi nghĩ rằng cái gì cũng có cái giá của nó thôi, không ít thì nhiều, con người ta làm sao có thể lao vào học hành như thế mà mặt không có vài đốm mụn được cơ chứ.
Chúng tôi- mỗi đứa trẻ sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời luôn luôn có cách để thư giãn hay “phá luật ” của mình. Sự phá luật ấy có thể coi như là việc lười học vài hôm đi ngủ sớm, viện cớ đau bụng nhức đầu để nghỉ học thêm. Không làm bài tập, vài ba lần cô gọi lên trả bài nhưng không thuộc. Bao lần ngồi nói chuyện bị phạt và dăm lần ngủ gục hay ăn quà vặt trong lớp. Hàng chục lần vi phạm đồng phục quên huy hiệu đoàn hay nóng quá không chịu mang giày… hay đơn giản là thích thế nên làm.
Cái sự nổi loạn đó không ít thì nhiều, bằng cách này hay cách khác thì điều đó vẫn tồn tại. Các thầy cô thường hay bảo là học sinh rất nghịch ngợm. Nhưng thật ra từ nghịch ngợm chưa đủ, đó không đơn giản chỉ là những trò nghịch để vui, mà đó là hành động thể hiện sự phá bỏ các luật lệ, phá bỏ thói quen diễn ra là muốn có một sự thay đổi để tạo không khí, hay chỉ là một số hành động do ức chế hay mệt mỏi căng thẳng.
Hẳn những ai đã từng trải qua những ngày cuối cấp thi cử dồn dập thì chắc chắn đều có ít nhất một lần muốn nổi loạn, muốn thay đổi , hay muốn buông bỏ hết tất cả. Nhưng chỉ là ý muốn nhất thời thôi, chúng tôi vẫn phải lao vào học hành nhiều hơn trước và bị phạt nghiêm khắc hơn trước. Sau giai đoạn nổi loạn ấy chúng tôi chăm chỉ hơn rất nhiều. Vì tất cả đều biết rằng thành công của ngày mai đều dựa vào sự nỗ lực của ngày hôm nay.
Những ngày tháng đó tâm hồn chúng tôi được xoa dịu bởi những tình cảm thân thương của bạn bè, cái nhìn trìu mến từ ánh mắt của thầy cô cùng với sự giảng dạy tận tình. Xen vào đó là những tình cảm rung động đầu đời trong sáng, có thể là nụ cười của ai đó làm tôi thoáng đỏ mặt để rồi cứ mỗi lần đi lướt qua nhau lại nhìn nhau đắm đuối, hay mái tóc dài mượt mà của ai đó làm tôi xuyến xao. Vài bức thư tình viết tay lời lẽ trau chuốt, hay vài lần đi ăn kem cùng cô bạn cùng lớp. Tình yêu thời học trò đơn giản vậy thôi, nhẹ nhàng vậy thôi, không chút toan tính, lo âu, trong trẻo như giọt sương sớm mai.
Những cuốn sổ lưu bút chuyền tay nhau, dán đầy hình ảnh của mỗi nhân vật trong lớp, những trang viết đầy cảm động, hay những câu dí dỏm, hài hước để đời. Những cái ôm thật chặt đầy lưu luyến, những giọt nước mắt yêu thương khẽ rơi đánh dấu một kỉ niệm lớn lao trong đời.
Dù mai này thời gian có làm thay đổi tính cách, có cách xa nhau thì tất cả vẫn sẽ được lưu giữ trong chiếc hộp kí ức nằm sâu trong trái tim mỗi người. Giờ đây khi nhớ lại tôi chợt mỉm cười, nhìn lại một thời đã qua mà lòng nhẹ nhàng ấm áp, như được cơn gió ngọt lành vỗ về. Một thời với bao sôi nổi hồn nhiên, một thời ôm bao giấc mộng trắng trong, một thời mà những tình cảm tự nhiên nảy nở như những nụ hoa vào mùa. Cho tôi gọi đó là “một thời và mãi mãi”…
(st)
{ 0 nhận xét... read them below or add one }
Đăng nhận xét